18. DÒNG SÔNG CÓ THỂ BAY

Một dòng sông bắt nguồn từ miền đồi núi xa xôi chảy qua nhiều vùng quê thôn dã, cuối cùng đổ ra
sa mạc. Cũng giống như những chướng ngại trước đây mà nó đã vượt qua, con sông cũng muốn thử
sức vượt qua sa mạc. Có điều khi tiến vào, nó phát hiện ra nước của nó biến mất.
Nó đã thử nhiều cách, tìm nhiều đường đi khác nhau nhưng tất cả đều vô dụng. Con sông rất buồn,
không biết phải làm sao vì số mệnh của nó là phải chảy ngang qua sa mạc này.


Đúng lúc đó, một âm thanh từ trong sa mạc vang đến bên tai nó: “Gió có thể đi qua sa mạc thì
sông cũng có thể”. Song dòng nước của nó lại phản đối điều đó, nước cứ thế chảy vào trong lòng cát
và biến mất không còn dấu vết nào nữa.
Gió có thể bay, do đó nó có thể vượt sa mạc.
— Ngươi hãy sử dụng cách thức thông thường nhất để tiến lên phía trước, nếu đã không thể xuyên
qua, thì cũng không thể biến mất, mà trở thành đầm lầy, hãy để gió dẫn đường cho ngươi đi đến mục
tiêu.
— Nhưng tôi phải bắt đầu từ đâu?
— Hãy để gió hấp thụ ngươi.
Dòng sông không muốn sử dụng cách này, từ trước tới nay nó chưa từng bị hấp thụ, nó không muốn
đánh mất cá tính cũng như thay đổi nguyên tắc của chính mình. Một khi mất đi dòng nước, nó không
dám chắc mình có thể tụ lại làm dòng sông được nữa hay không?


Cát nói:
— Gió có thể giúp ngươi làm việc này. Nó đưa nước lên, mang nó vượt qua sa mạc, sau đó lại
thả xuống. Nước sẽ rơi xuống bằng hình thức nước mưa, sau đó những hạt nước mưa đó sẽ tụ lại thành
dòng sông.
— Có chắc là nó sẽ tụ lại thành dòng sông không?
— Nó sẽ tụ lại. Nếu như không tin, ngươi sẽ bị cô lập ở đây và sẽ biến mất, còn nếu may mắn
ngươi cũng chỉ có thể trở thành đầm lầy, mà cho dù là một đầm lầy cũng phải tốn rất nhiều năm, chứ
tuyệt đối không thể trở thành một dòng sông.
— Vậy tôi có thể trở thành một dòng sông giống như bây giờ không?
— Ngươi không thể tạo ra một dòng sông ở hai môi trường và hoàn cảnh khác nhau.
Tiếng nói ngừng một lúc lại cất lên:
— Nhưng ngươi vẫn có thể giữ được tố chất chính để hình thành một dòng sông. Hiện tại, mặc dù
ngươi được gọi là dòng sông, nhưng ngươi không biết bộ phận nào chính là tố chất tạo nên ngươi.
Những lời đó như khơi dậy hồi ức trong đầu nó. Nó mơ hồ nhớ đến một chuyện, nó hay là một bộ
phận của nó đã từng bị gió kéo đi, quả thật từng có chuyện đó sao?
Nó nâng hơi nước lên, nắm lấy cánh tay của gió. Gió nhẹ nhàng mang nó tiến về phía trước. Đưa
nó đến đỉnh núi cao, rồi cẩn thận thả nó xuống đó.
Bởi vì nó lo sợ, hoài nghi nên mỗi một hành động, mỗi một chi tiết đều khắc sâu vào trí nhớ.
Nó nghĩ: “Đúng, hiện giờ mình đã biết thế nào là cộng tác.”
Dòng sông đang học bài học của nó thì nghe thấy tiếng thì thầm của cát:
— Do chúng tôi luôn ở trong lòng sông, nhìn thấy nó xảy ra mỗi ngày nên chúng tôi biết điều đó.
Đó cũng là lý do vì sao người ta lại nói: Dòng sông muốn tiếp tục sinh mệnh của mình thì phải
viết lên cát.

Bài viết hữu ích cho bạn không?

Trả lời

Bài Viết Được Xem Nhiều

Sorry. No data so far.