Ngày xưa, tại một quốc gia nọ, có một vị Quốc vương thông minh, hiền đức rất được mọi người
kính trọng. Vị Quốc vương tuổi đã cao, nhưng vẫn chưa có người nối nghiệp khiến ông luôn lo lắng.
Một ngày nọ, Quốc vương nói với các đại thần:
— Ta sẽ chọn một đứa bé có tính trung thực trong vương quốc nhận nó làm con nuôi.
Rồi bảo các đại thần cho tập hợp tất cả trẻ em trong vương quốc, ông phân phát cho mỗi đứa một
hạt giống hoa và căn dặn:
— Nếu ai có thể chăm những hạt giống này để chúng lớn, trổ ra những bông hoa đẹp, thì đó sẽ là
người kế tục ngai vàng của ta.
Những đứa trẻ nhận được hạt giống rồi đem đi trồng, chúng chăm sóc, tưới nước, bón phân, nhổ
cỏ rất chăm chỉ. Có một đứa bé trong số đó, ngày ngày chăm sóc hạt giống rất cẩn thận, nhưng một
thời gian dài trôi qua, hạt giống của nó vẫn chưa nảy mầm. Cho dù nó đã đổi chậu đất khác, vẫn không
thấy có sự chuyển biến gì. Ngày mang hoa cho Quốc vương xem đã cận kề mà hạt giống vẫn nằm yên.
Quốc vương đi xem hoa của từng đứa bé một, trên mặt luôn nở nụ cười hài lòng. Khi ông đi đến
đứa bé này, nhìn thấy trên mặt nó vẫn còn đọng nước mắt, trên tay cầm một chậu đất. Quốc vương thấy
thế bèn hỏi:
— Tại sao lại cầm chậu đất không đến đây?
Đứa bé thuật lại việc mình đã chăm sóc như thế nào, thay đất ra sao, nhưng hạt giống vẫn không
nảy mầm, còn nói, đây có lẽ là do báo ứng, vì nó đã từng ăn trộm táo trong vườn của người khác.
Quốc vương nghe xong vô cùng vui mừng, nắm tay nó nói rằng:
— Con rất trung thực, đúng là người mà ta đang muốn tìm.
Mọi người lấy làm lạ liền hỏi:
— Tại sao Người lại chọn đứa trẻ cầm chậu đất không này làm người kế tục?
Quốc vương cười nói:
— Bởi vì hạt giống mà ta phát cho bọn trẻ đã được luộc chín cả rồi.
Nghe Quốc vương nói vậy những đứa bé đang cầm những chậu hoa xinh đẹp kia đều cúi mặt xấu
hổ.