Một người đánh cá bắt được con rùa biển, ông ta đem về nuôi, chăm sóc như con của mình. Thế
nhưng, con rùa biển không ăn không uống cũng không động đậy gì, suốt ngày chỉ nằm khóc.
— Tim tôi ở ngoài biển lớn, ở đó có nhà của tôi, có con của tôi, có niềm vui của tôi. Anh hãy thả
tôi ra đi! – Rùa biển cầu khẩn người đánh cá.
Người đánh cá không đành lòng thả nó ra, vì ông ta thích nó. Thời gian lâu sau, nhìn con rùa biển
yêu quý ngày một tiều tụy, trái tim người đánh cá cũng đã nguội lạnh, ông ta quyết định thả nó về với
biển.
Một hôm, đột nhiên ông nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, mở cửa ra thì thấy con rùa nămngoái ông đã thả.
— Nhà ngươi đã có được hạnh phúc rồi, cớ gì lại về đây?
— Hạnh phúc của tôi là ông cho, tôi không thể quên ông – Rùa biển nói.
— Ừ! Nhà ngươi đi đi! Chỉ cần nhà ngươi hạnh phúc là được rồi, sau này không cần đến thăm ta
nữa! – Người đánh cá thương cảm nói.
Rùa biển lưu luyến ra đi. Nhưng, một tháng sau, nó lại quay về.
— Ô! Thế nghĩa là thế nào? Khi ta có ý muốn chiếm hữu ngươi vĩnh viễn, ta đã làm đủ mọi cách
mà không lay động được ngươi. Khi ta thả ngươi đi, ngươi lại quay về – Người đánh cá nói.