Người thương nhân nọ trông thấy một ông lão đang ngồi câu cá ở đầu thuyền, mỗi lần ông lão câu được một con cá, sau khi gỡ móc câu ra lại đem thả con cá đó xuống nước.
Anh ta rất lấy làm lạ hỏi:
— Sao ông lại thả nó xuống nước mà không đem về?
Ông lão hỏi lại:
— Mang nó về làm gì?
— Mang về ăn – Người thương nhân đáp.
— Một ngày tôi chỉ ăn ba con cá thôi, không cần nhiều – Ông lão nói.
— Vậy thì ông có thể mang nó ra chợ bán – Người thương nhân lại nói.
— Bán? Bán mấy con cá này làm gì? – Ông lão nghi hoặc hỏi lại.
— Đem nó ra chợ bán, ông sẽ kiếm được tiền – Anh thương nhân trả lời.
— Tôi cần số tiền đó để làm gì? – Ông lão lại hỏi.
— Ông có thể dùng nó để mua một chiếc thuyền – Người thương nhân cảm thấy thật khó hiểu.
— Có thuyền để làm gì? – Ông lão vẫn bình thản hỏi.
— Ông có thể thoải mái ngồi trên thuyền câu cá thư giãn – Người thương nhân hào hứng đáp.
— Thế thì, theo anh, hiện giờ tôi có thoải mái không?
Nghe ông lão hỏi thế, người thương nhân không biết phải trả lời thế nào. Có những lúc chỉ mình mới cảm nhận được bản thân có vui hay không. Danh vọng vật chất chỉ là hình thức để người khác trông thấy mà thôi, chứ hoàn toàn không thích hợp với chính mình.