Trước chùa Vân Sơn có một bãi đất hoang khô cằn không cây gì mọc nổi. Trước Tâm Minh đại sư, không ai coi trọng vùng đất này, không ai nghĩ nó sẽ đem lại lợi ích, cũng không ai tin rằng có một ngày nó có thể trở thành một khu vườn xinh đẹp.
Đại sư mù hai mắt không muốn để đất hoang mãi là đất hoang, sau khi xuống tóc quy y, trong khi những nhà sư khác chăm chú đọc kinh, khát vọng làm Phương trượng, ông lại cầm cuốc đi khai hoang.
Từng nhát cuốc một, gieo từng hạt giống hoa. Ngày lại qua ngày, cứ có thời gian rảnh là ông ta lại bận rộn trên vùng đất hoang, những người sáng mắt cho rằng ông ta bị điên.
Thế mà, trong khi người khác châm biếm cười khẩy hành động đó của ông, thì những hạt hoa Tâm Minh đại sư gieo, từng hạt từng hạt thi nhau nảy mầm, lớn lên.
Một đêm gió xuân, toàn bộ nụ hoa nở , các hòa thượng ở trong chùa thi nhau ra xem, trước mắt họ là những bông hoa rất đẹp, muôn màu muôn vẻ, ai nấy cũng sững sờ. Chỉ có Tâm Minh đại sư là bình tĩnh, ông là người mù, bất luận có nhiều hoa đẹp như thế nào, ông cũng không thể nhìn thấy. Sở dĩ ông ta biến vùng đất hoang thành vườn hoa là để cho người khác ngắm, làm cho mọi người hiểu rằng:
Trước mắt người mù, thực ra không có đất hoang.