Một nhóm thanh niên luôn cảm thấy cuộc sống thật vô vị, nên họ cùng nhau đi khắp nơi tìm niềm vui. Trên đường tìm niềm vui, họ gặp rất nhiều phiền toái, sầu não và đau khổ. Vì vậy, họ tìm đến hỏi Socrates:
— Niềm vui cuối cùng ở đâu vậy? Thưa thầy, tại sao chúng tôi đi tìm niềm vui nhưng chúng tôi chỉ thấy những điều không vui, và chúng ngày càng không ngừng tăng lên?
Socrates nói:
— Trước tiên, hãy giúp tôi đóng một chiếc thuyền!
Nhóm thanh niên tạm thời gác chuyện đi tìm niềm vui sang một bên, tìm công cụ đóng thuyền, trải qua bốn mươi chín ngày lao động vất vả, họ đóng xong chiếc thuyền độc mộc. Khi hạ thủy, họ mời Socrates xuống thuyền, cùng hợp lực chèo, cùng ca hát.
Socrates hỏi:
— Thế nào, các anh có vui không?
Nhóm thanh niên đồng thanh trả lời:
— Rất vui!
Socrates nói:
— Niềm vui là như thế, nó là sự bận rộn vì một mục đích rõ ràng và nó cũng đến rất bất ngờ.