93. BÌNH TÂM

Trời nóng bức, cỏ trong thiền viện đều đã khô cháy.

— Mau nhổ những cây cỏ này đi, thật khó coi. – Tiểu hòa thượng nói.

— Đợi trời mát đi. – Sư phụ khua tay nói tiếp. – Tùy thời.

Trung thu, sư phụ mua về một túi hạt cỏ giống, sau tiểu hòa thượng đi gieo. Gió thu bất ngờ nổi lên, hạt cỏ bị cuốn theo gió.

— Không được, rất nhiều hạt cỏ bị gió thổi đi rồi. – Tiểu hòa thượng kêu lên.

— Không có gì, hạt bị thổi đi là hạt lép, rắc vào cũng không nảy mầm – Sư phụ nói. – Tùy tính.

Rắc xong hạt cỏ, vài con chim nhỏ đến mổ.

— Thật là phí, mấy hạt cỏ còn lại bị chim ăn rồi! – Tiểu hòa thượng liền tức giận giậm chân.

— Không có gì, hạt cỏ nhiều, ăn không hết! – Sư phụ tiếp tục lật Kinh Thư. – Tùy ngộ.

Nửa đêm, mây từ đâu kéo đến, rất nhanh trời đổ mưa lớn. Sáng sớm, tiểu hòa thượng xông vào thiền phòng:

— Sư phụ! Lần này thì không xong rồi, tất cả hạt cỏ bị nước mưa cuốn trôi mất!

— Trôi đi đâu thì nảy mầm ở đó! – Sư phụ tiếp tục tĩnh tọa, mí mắt vẫn không mở nói. – Tùy duyên.

Hơn nửa tháng sau, khoảng sân trống lốc đã mọc lên rất nhiều mầm non xanh biếc, những chỗ chưa kịp gieo cũng đã có màu xanh, tiểu hòa thượng vui vẻ vỗ tay. Sư phụ gật gật đầu:

— Tùy hỷ.

Vị lão tăng này trông có vẻ như luôn bình tâm trước mọi vấn đề, thực ra lại thấu rõ ý nghĩa lớn lao của đạo lý trên thế gian. Tại sao cõi lòng chúng ta luôn bị tác động bởi những yếu tố bên ngoài để phải bất an, sợ hãi thậm chí tuyệt vọng? Có phải do thành quả và chiến tích làm mờ lý trí.

5/5 - (1 bình chọn)

Trả lời

Bài Viết Được Xem Nhiều