CHƯƠNG 4 – TIỂU THUYẾT TRỐNG MÁI

Tiểu thuyết văn học Việt Nam – Tiểu Thuyết Trống Mái – Tác giả Khải Hưng – Xuất bản năm 1936. Mời các bạn theo dõi CHƯƠNG 4 của cuốn tiểu thuyết.

Hiền yên lặng đứng ngắm Vọi ghé vai vào đằng lái thuyền và đẩy mạnh trong khi những người chài lưới khác hết sức khiêng bổng thuyền lên. Hai chân Vọi dậm lõm cát thành hai cái hố, mà môt lớp sóng rào lên tràn ngập.

Bỗng thuyền từ từ tiến lên phía cao… Hiền buông một hơi thở dài khoan khoái, vì nhìn mọi người cố sức, nàng cũng thấy bắp thịt của mình cứng lại, nổi lên như những lúc tập thể thao nàng lấy gân.

Bây giờ cái thuyền đã nằm yên ở chỗ cát khô. Mồ hôi chảy thành dòng trên những tấm thân màu đồng mắt cua. Anh em chài lưới cười nói vui vẻ… Rồi kẻ thì bứt cái khăn bông nâu thắt cái mỏ rìu ở đầu để lau từ trán đến ngực, kẻ thì cúi xuống đưa hai bàn tay vốc nước biển rửa mặt.

Vọi thản nhiên thong thả mặc áo, rồi không để ý đến ai hết, không chào hỏi ai một câu, xăm xăm đi về phía Sầm Sơn. Hiền đùa gọi:

– Anh Vọi!

Vọi dừng bước, quay đầu lại miệng há hốc, mắt ngơ ngác nhìn, không hiểu sao cô kia lại gọi tên mình. Nhưng Hiền đã chạy đến gần hỏi:

– Anh đi đâu bây giờ?

Vọi tò mò ngắm nghía cô thiếu nữ:

– Thưa cô, tôi về nhà.

– Nhà anh ở đâu?

– Nhà tôi ở xóm Sơn.

– Xóm Sơn ở đâu?

– Ở đàng kia.

Vọi vừa bước vừa giơ tay trỏ về phía mỏm núi. Hiền bước theo bên cạnh cười hỏi:

– Có gần hòn Trống Mái không?

Vọi cũng cười, cái cười bẽn lẽn, đáp lại:

– Đi qua hòn Trống Mái thì tới.

Hai người yên lặng. Vọi hơi khó chịu, không rõ tại sao cô kia lại ưng đi ngang hàng với mình. Vì thế có lúc chàng đi chậm lại, cốt để Hiền vượt lên trước. Nhưng Hiền cũng bước chậm theo, hỏi hết chuyện nọ đến chuyện kia: nào chuyện đá cá, chuyện bắt ngao, chuyện đi thuyền, chuyện gặp bão… Đối với những câu hỏi liên miên của thiếu nữ, anh chàng lười chỉ trả lời nhát gừng. Có lẽ vì chàng quá chất phác không biết nói chuyện, mà cũng có lẽ vì đi bên một cô gái trắng trẻo xinh đẹp, chàng ngượng ngùng bẽn lẽn.

Bỗng Hiền dừng lại, nhìn lên đường bảo Vọi:

– Anh đứng đây đợi tôi một lát nhé?

Vọi trù trừ:

– Nhưng tôi phải về kẻo ở nhà mẹ tôi mong.

– Một tí thôi mà!

Nàng vừa nói vừa chạy qua bãi cát khô, lẩn vào dưới rặng phi lao. Vọi lẩn thẩn nhìn quanh. Thỉnh thoảng chàng lại đưa mắt nhìn lên đường xem cô kia đã trở ra chưa và hình như chàng tự hỏi:

– “Đứng chờ cô ta làm gì mới được chứ?”.

Thế rồi chàng bỏ đi. Nhưng chỉ được mươi bước lại quay về chỗ cũ, vẻ mặt ngần ngại, lo lắng sợ hãi, không dám quả quyết.

Có ai gọi tên mình, chàng quay lại. Một cô thiếu nữ chạy tới, tay cầm giơ lên một vật nhỏ xinh xắn, có giây da buông lònh thòng.

Đó chính là Hiền, nhưng Vọi không nhận ra vì nàng đã vận trùm ra ngoài bộ áo tắm một bộ ‘pyjama’ (đồ ngủ) rộng.

– Anh Vọi, anh đứng tôi chụp ảnh.

– À cô, tôi cứ tưởng ai.

– Vì tôi mặc ‘pyjama’ phải không? Bây giờ anh đứng quay lưng ra biển để tôi chụp ảnh.

– Vậy ra cô cầm ở tay là cái máy chụp ảnh đấy?

Hiền vừa đáp vừa ngắm kính mờ, tay vặn ốc để lấy hình cho rõ.

– Ấy, đứng im!

– Vậy cô chụp thật đấy à? Nhưng tôi ăn mặc xấu xí thế này thì cô chụp làm gì!

Hiền cười:

– Nếu sợ xấu xí thì anh nên cởi phăng ra.

Vọi bẽn lẽn không dám cười nhìn xuống chân thì Hiền lại nhắc:

– Anh cởi áo ra chứ. Mau, không tối quá mất!

Vọi ngớ ngẩn:

– Cởi áo ra?

– Phải, cởi áo và xắn quần lên như ban nãy anh kéo thuyền ấy mà.

Vọi có dáng băn khoăn:

– Ai lại thế?

– Một tí thôi mà, rồi mặc vào ngay.

Vọi vẫn còn trù trừ:

– Nhưng sao lại cứ phải cởi áo mới chụp được?

– Vì thân thể anh đẹp lắm.

Vọi không hiểu nhưng cũng vâng lời.

– Ừ! Đẹp lắm! Bây giờ thì anh xắn cao và bệ ống quần lại. Mau! Kẻo hết ánh sáng!

Vọi thấy cô kia gắt thì sợ hải làm theo ngay.

– Được! Thôi xong rồi!…

Hiền chụp luôn hai lần cho được chắc chắn. Lúc quay ra nàng mới biết nhiều người đứng chung quanh tò mò nhìn mình và trong bọn có cả Lưu và Miện. Người đánh cá buông ống quần và mặc áo rồi hỏi Hiền:

– Thưa cô chụp xong rồi?

– Xong.

– Có thế thôi?

– Phải, có thế thôi. Tôi đã bảo anh rằng chỉ một tí là xong.

– Vậy cô cho tôi xin một cái nào.

Hiền cười:

– Còn phải rửa rồi in ra giấy đã chứ. Mai đến nhà, tôi biếu một cái.

– Ô, hay nhỉ! Tưởng chụp thì được ngay hình chứ lị.

Hiền đã đưa ống ảnh ra phía biển ngắm một bọn bốn năm người đang nô đùa với làn sóng. Vọi thấy vậy hỏi:

– Cô chụp nữa à?

– Phải, chụp nữa.

– Sao? Cái máy bằng một tí mà cô chụp được hai cái một lúc?

– Chụp được mười hai cái kia!

Anh chàng đánh cá kinh ngạc:

– Mười hai cái?

Rồi chàng ghé đầu nhìn vào kính mờ:

– Ồ! Đẹp quá cô nhỉ?… Nhưng sao người không ngược như ở cái máy của ông thợ ảnh?

– Cái máy này nhìn không ngược.

Chờ cho Hiền chụp xong, Lưu và Miện tiến lại gần mỉm cười, ngả đầu chào. Lưu nói:

– Cô cho chúng tôi xin một cái ảnh nhhé?

– Ảnh anh Vọi?

– Anh Vọi nào thế? Không, chúng tôi nhờ cô chụp cho một cái ấy chứ.

Hiền ngẫm nghi rồi trả lời:

– Để khi khác các ông mặc quần áo sang trọng đã.

Vọi lấy làm lạ. Ban nãy nàng vừa bảo Vọi cởi áo xắn quần để nàng chụp thế mà bây giờ với hai người ấy nàng lại không chịu chụp, vì hai người ấy mặc áo tắm. Anh chàng đánh cá thật thà ngây thơ, có hiểu đâu rằng cô thiếu nữ kia chỉ cần giữ vẽ thẹn thùng đối với hạng người có học vấn, có trí thức, còn đối với một anh dânn chài, nàng coi như đứng trước một người kiểu mẫu; hơn nữa, như đứng ngắm một pho tượng thiên nhiên. Chính Miện cũng có ý nghĩ ấy nên chàng cười, bảo Hiền:

– Nếu cô xấu hổ không muốn chụp chúng tôi mặc ‘may- ô’ (maillot) thì cô làm ơn cho chúng tôi mượn máy ảnh. Chúng tôi chụp lẫn cho nhau vậy.

Hiền cười phá lên:

– Xấu hổ! Ông bảo tôi xấu hổ, thì xấu hổ về nỗi gì mới được chứ? Tôi không muốn chụp các ông mặc may- ô chỉ vì các ông mặc may- ô không đẹp mà thôi. Một ông thì vai lệch, còn một ông thì bụng xệ. Đây này, ông nom anh Vọi, tôi vừa chụp anh ấy ở trần xong.

Lưu đưa mắt đứng nhìn người đánh cá trong lòng căm tức. Hiền lại nói tiếp:

– Khi nào người ta có tấm thân nở nang, đều đạn như thế thì chụp cởi trần mới bõ.

Miện khinh bỉ, bĩu môi:

– Ý hẳn cô sắp vào trường Mỹ- thuật?

Hiền vẫn cười đáp:

– Không, nhưng tôi có nhiều bạn học ở trường ấy.

Lưu hỏi với giong chua chát:

– Bạn trai?

Hiền như không tưởng tới ý chế diễu của câu hỏi, nghiễm nhiên trả lời:

– Phải, bạn trai. Họ đã vẽ và nặn tượng cho tôi trông khá lắm.

– Hẳn là khá!

Vọi đứng lơ đãng ngắm biển. Rồi cho là không ai cần đến mình nữa, chàng bảo Hiền:

– Thưa cô, tôi xin về thôi.

– Ừ, anh về nhé! Nhớ mai lên nhà, ttôi biếu anh bức ảnh.

– Nhà cô ở đâu cơ?

– Ở kia kìa.

Nàng trỏ tay về rặng phi lao:

– Bên cạnh nhà mấy chị em người dầm lai ấy mà!

– Thế thì tôi biết rôi. Vậy sáng mai tôi xin đến. Thôi xin chào cô, chào hai ông.

– Không dám, anh về.

Lưu mỉm cười nhìn theo anh chàng đánhh cá rồi quay lại bảo Hiền:

– Thằng cha đẹp trai đấy chư?

– Thì cố nhiên là đẹp! Ông đã nhìn thấy anh ta cởi trần chưa nhỉ?

– Đã, ban nãy, lúc cô chụp ảnh.

– Đấy, có phải không? Thật xưa nay tôi chưa từng thấy ai có tấm thân đẹp như anh ta.

Lưu, Miện đưa mắt liếc nhau tủm tỉm cười, lấy làm lạ rằng một cô con gái dám nói năng tự do đến thế. Hiền cũng thừa biết là hai người lặng lẽ bình phẩm mình. Nàng lạnh lùng ngả đầu chào rồi đi về phía làng Trường Lê…

Bài viết hữu ích cho bạn không?

Trả lời